An trú Chính Mình

Hình ảnh
An Trú Chính Mình                                       Mùng 4 Tết Tân Sửu 2021 Đã sinh ác có tử Không sinh mới không diệt An trú ngay chính mình Tuyết trắng phủ đầy hoa.              Văng Ngộ Giác

Vì sao hoa tàn cây rụng lá!

 Vì sao hoa tàn cây rụng lá!

 Thế giới bên ngoài có vẻ ai cũng có thể nhìn thấy sau khi hoa nở rồi hoa sẽ tàn, đời người có sinh ắc có tử, khởi đầu hay kết thúc cũng từ suy nghĩ mà ra, dù ta có suy nghĩ ta có đau khổ, ta có bất hạnh thì cuộc sống này vốn sẽ vẫn diễn ra, nó không vì ta mà thay đổi. Đôi lúc trong cuộc sống này, ta có nên cứ để hoa tàn cây rụng lá, để cuộc đời này trôi đi một chút trong vô vàn sự việc đang diễn ra trên cõi đời này, nước có thể từ mây thành mưa, từ ngọn núi cao chảy ra sông rồi, theo đó lại hoà mình vào sông lớn, đi một đường dài rồi lại muốn hoà vào biển khơi, nhưng có thể không phải giọt nước nào cũng có thể ra được biển. Mỗi chặng đường đều có những thứ phải mất đi, làm động lực cho những việc kế tiếp.

Mỗi con người phải trải qua biết bao thác ghềnh để ra tận sông lớn, phải vật lộn với cuộc đời mưu sinh kiếm sống. Có lúc làm người cũng biết mệt mỏi, biết đau buồn, biết tức giận, cứ trách tại do một ai đó, không cho ta được sống trong giàu sang, mẹ cha không cho ta một môi trường học tập, họ đã sinh ta ra sao để ta vật lộn, đấu tranh với cuộc đời này, sao cứ làm ta đau khổ.

Vậy cái gì tạo ra những điều đó,

Cảm xúc đã tạo ra những điều đó, ta cứ so sánh, ta cứ chạy kiếm những thứ không thuộc về mình, ảo vọng, dục vọng, ác vọng cứ từ từ thiêu chết tâm hồn trẻ thơ, biến một tâm hồn bé nhỏ thành một ác ma bạo tạn, có thể dẫm đạp lên kẻ khác để có thứ mà mình muốn, cứ tranh giành, so đo từng chút một, tranh giành rồi sẽ đi về đâu.

Cuối cùng khi nhắm mắt xuôi tay, dù là tổng thống, hay người cơ hàn cũng chỉ là một cái chết, cái chết đó nhanh hay chậm, không có sự định hằng về con số thời gian, nó chỉ đơn giản là một nhịp thở ngắn đến lạ thường, khi ta không còn đủ sức thì mọi cố gắng sẽ không còn gì nữa. Bao nhiêu dự định bao nhiêu mơ ước, sẽ tan vào hư vô, rồi chúng ta lại tan vào đất, đến một ngày cũng không còn nhận ra được sự tồn tại của mình, đời người không dài để chúng ta cứ tiêu hao một cách phung phí.

Do vậy, mỗi ngày ta sống là mỗi ngày cảm nhận cuộc sống này, đi qua những ngày giông bão, có thể chúng ta vẫn phải chịu những áp lực của cuộc sống, có thể làm chúng ta mỏi mệt, nhưng nếu không có đau khổ thì niềm vui sẽ không được nhận biết rõ ràng, không có thất bại thì thành công cũng không được so sánh. Mỗi thứ dường như luôn có mặt đối lập của nói, nếu không thì mọi việc cũng không thể nhận ra. Đối lập không có nghĩa là không tốt, mà chính nhờ mặt đối lập còn lại để chúng ta nhận ra được đâu mới là giá trị đáng trân quý trong cuộc sống này. Trân quý cuộc sống cũng là sự trân quý sinh mệnh của chính mình.

Vì sao hoa tàn cây rụng lá, đây là một câu hỏi về những điều tưởng chừng rất đơn giản. Nhưng bài học mà nó đem lại cho chúng ta thì không đơn giản, mỗi một vòng đường của cây đã được lập trình sẵn, dù hoa có sắc màu tươi đẹp, hương thơm ngọt ngào quyến rũ đến đâu cũng rồi phải tàn đi, vì trách nhiệm đến kỳ phải kết thành quả, rồi phải mang hạt, hạt lại mang mầm sống mới, kết lá, lá khi đến tuổi già rồi rụng đi. Những việc này có thể chúng dễ dàng nhìn thấy trong cuộc sống hằng ngày, thế nhưng ngồi cảm nhận lại, thì nó cũng có chút làm con người ta suy nghĩ, biết rồi trách nhiệm của mình với cuộc sống này, có thể là sinh ra, trưởng thành, đôi lúc chúng ta cũng cần để lại di sản cho cuộc đời như: con cái, học thức, tiền của... có thể là những di sản mà con người thường để lại.

Một khi có con cái, trách nhiệm của chúng ta đối với chúng chẳng khác nào quả đó với hạt, quả tích đầy dinh dưỡng nuôi cho hạt trưởng thành, bảo vệ che chở cho nó, nuôi ấp hy vọng cho một ngày hạt được nảy mầm vươn cao. Hậu sinh khả quý, dường dư không ai trong những người làm cha làm mẹ, không muốn con mình có được một đời sống tốt đẹp, chúng trưởng thành trong những ngày ấm, được đi trên những con đường phẳng, được an toàn đi trọn một cuộc đời. Tuy vậy, không phải ai sinh ra cũng được trọn vẹn, có những việc cuộc sống này dùng chuẩn bị rất nhiều, nhưng thời tiết thay đổi, sâu bệnh xuất hiện thì dù quả có dày bao nhiêu thì cũng phải chịu tác động, quả có lúc còn xanh non phải lìa cành, lá còn chưa lớn, phải tả tơi trước gió. Ít nhiều chúng ta sẽ cảm thấy đau lòng khi con cái của mình gặp phải những việc không may, dù thế nào đi chăng nữa thì có một cuộc đời dù thành hay bại, điều có ý nghĩa đối với mỗi một con người, đi tiếp, tiến bước về phía trước là việc mà chúng ta phải tự khắc ghi trong lòng mình, đường đời là một hành trình chúng ta chỉ là một vị khách của chuyến hành  trình đó. 

Quy luật tự nhiên về sinh mệnh đã không biết là tồn tại trên trái đất này bao nhiêu năm, nhưng nó luôn là vậy, không ai có thể độc chiếm được trái đất này, vòng đời dù dài hay ngắn thì chỉ có giới hạn. Hãy trân quý những gì hôm nay chúng ta có được, tôn trọng bản thân mình, yêu quý những người xung quanh. Sống tử tế, chọn một con đường đi mà có thể để lại cho cuộc đời nhiều di sản. Một khi được quyền sống hãy sống cho trọn vẹn một cuộc đời, dù hoa có tàn cây rụng lá, thì chúng ta cũng sẽ an nhiên sống với cuộc đời. Sống trọn cuộc đời, đi đến cùng những ngày an nhiên.   

Người viết

Siha Sokheng

Mail: Sihasokheng@gmail.com

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHÀ KHÔNG XA DÙ ĐƯỜNG VỀ NHÀ CÒN XA

Lão nhà giàu tham lam