#Sihasokheng Thời gian không chờ ta, chúng ta lớn lên, ông bà ta già đi, cha mẹ chúng ta cũng có tuổi, tóc của họ cũng đã thay màu theo thời gian, cùng năm tháng. Trong chúng ta những ngày trẻ tuổi, luôn hăng say để chứng minh sự tồn tại của mình. Khi còn là một đứa con nít, vũ khí lớn nhất của chúng ta là la to, khóc lớn để biết rằng ta cần ai đó cho ta cái gì để, hay sự âu yếm, cây kem, hay hộp bánh, hay là hộp sữa… Rồi cũng cùng với thời gian đi qua, ta vào trung học, cái tuổi của nhất quỷ nhì ma, thì đứng thứ ba lại là học trò, tinh nghịch đủ kiểu, với những bất đồng của cái chuẩn bị lớn và cái muốn là người lớn, chắc ai đó trong chúng ta cũng đã từng bỏ nhà đi, với một lý do: “con đã lớn có thể tự lo cho mình được”. Nhưng rồi đến một ngày lớn thật sự, chúng ta phải tự trách nhiệm với bản thân, phải chiến đấu để sinh tồn trong cuộc sống này, cơm chúng ta ăn, áo chúng ta mặc đều phải trả bằng mồ hôi mà sức lực. Tưởng rằng khi mình lớn sẽ thật sự được là người