Thế đó mà tôi đã đi một chặng đường dài!
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Thế đó mà tôi đã đi một chặng đường dài!
(ảnh chụp Song Joong Ki - in "The innocent man")
Nhìn lại những năm tháng đó
tôi vốn không có nhận xét gì, chỉ thấy vui là mình cũng đi qua những
năm tháng đại học, cũng biết mình đã từng sống ở những nơi phồn hoa
của thành phố, được cười nói, được làm việc trong phòng thí nghiệm
mà mình vui thích.
Đối với tôi, thời gian của mình
đi qua tôi chưa bao giờ hối hận, hay buồn giận một ai, vì sinh ra không được
như bạn bè, tôi đã có thể trải nghiệm nhiều hơn sống một cuộc đời với
những ngày vô cùng bận rộn, làm việc mà mình muốn, có thể học đại
học cũng đã là một thành quả mà tôi đã cố gắng.
Tôi đã từng sống những ngày
cùng cực nhất, khi phải đối mặt với một căn bệnh mất ngủ lâu năm, từng phải dùng thuốc ngủ, đến nỗi có lần uống liên tiếp trong một ngày 13 viên thuốc ngủ để có thể ngủ thật sâu, nhưng rồi
thế sự vẫn chưa kết thúc được, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống này,
từ khi ra khỏi viện tôi đã phải chấp nhận và đi tiếp phần đời còn lại.
Ai không phải vì đau khổ mà hi sinh, trách nhiệm của tôi đã thay đổi từ
đó, tôi có thể không phải là người có thể thay đổi được mọi người
nhưng tôi có thể tự thay đổi mình, theo đuổi những thứ mà mình mong muốn.
Thế giới quan của tôi từ ngày đó đã kiên cường hơn, khi mình lâm vào
cảnh phá sản, cũng đã làm tôi chết đi sống lại. Bao nhiêu dự định
cho cuộc sống, tôi từng mong có thể tạo ra được một cuộc sống tốt
cho người phụ nữ của mình, năm tháng đó tôi đã từng chấp nhận làm việc
liên tục không có ngày nghỉ, những hàng hoá cứ tăng giá liên tục, phải
bù lỗ liên tục. Không ai có thể giúp được tôi lúc đó, có kêu trời cũng
không thể nào. Trắng tay mọi ảo vọng tan nát ngay trong tay tôi. Chấp nhận
rồi tìm đường làm lại.
Khi kinh tế rơi vào đại dịch,
cũng là lúc tôi lại lâm tiếp vào tình cảnh bế tắc, kinh doanh không được,
du lịch dừng hẳn, các tour du lịch mà chúng tôi đã làm không còn bán
được nữa, mọi người cầm chắc trong tay một thất bại. nhưng dù sao cũng phải sống, rồi chấp nhận tìm
đường làm lại.
Tôi đã từng nghĩ có thể nhiều
người viết sách, viết truyện cũng kiếm sống được, tôi cũng hy vọng mình
cũng tìm được một cách sống mà mình muốn. Đọc nhiều sách, cũng nghĩ
mình có chút chữ, có thể dùng chữ kiếm cơm, nhưng đâu phải muốn làm
mà được đâu, còn nhờ vào năng khiếu, một tên kể chuyện buồn sao mà có
thể viết được cái gì, nhưng cũng thử làm một chút.
Hiện tại tôi không phải là người
viết truyện giỏi. Thế nhưng chia sẻ con đường học tập của mình, tìm những
người cùng cảnh ngộ, ai đã đi qua những năm tháng của cuộc đời nếu từng
gặp tôi có thể giúp tôi thêm một động lực có thể viết thêm nhiều
trang viết có thể mở ra một con đường mới cho những người vẫn còn lạc
đường.
Thế giới của chúng ta đang sống,
có thể không phải là thiên đường, nhưng ta cùng nhau đi qua những ngày
khó, cùng nhau chia những phần cơm thừa, cùng nhau chăm sóc lúc già yếu,
bệnh đau, cùng nhau, cùng nhau đi tiếp những ngày sống còn lại cũng đã
nhiều hạnh phúc. Cơm không phải có nhiều thịt mà ngon, tôi đã từng ăn
rất nhiều ngày không thịt, ngay lúc này tôi cũng thấy bao tháng qua mình
không có ăn thịt, cá, hay ăn thịt động vật sống nào, sức khoẻ vẫn tốt, tăng thêm mấy kg so với trước. Cuộc sống này không phải cứ có
nhiều thứ là tốt, ta có thể chỉ nghĩ có chỗ để trú mưa, có đủ cơm
để ăn, có người bầu bạn, có thể giúp được ai đó mỗi khi họ lạc đường
đã là nhiều hạnh phúc rồi.
Tôi không viết để mình có được
thế giới, mà viết để tìm người tri kỉ tri âm, nếu ai đó đồng cảm có
thể theo tôi đi tiếp đoạn đường còn lại, tôi không hứa gì lớn lao chỉ
hứa là “Cố gắng làm tất cả, toàn tâm, toàn ý mà làm” phần còn lại
cứ để ông trời lo.
Người viết
Siha Sokheng
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét