NHÀ KHÔNG XA DÙ ĐƯỜNG VỀ NHÀ CÒN XA
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
#Sihasokheng
Thời gian không chờ ta, chúng
ta lớn lên, ông bà ta già đi, cha mẹ chúng ta cũng có tuổi, tóc của họ cũng đã
thay màu theo thời gian, cùng năm tháng. Trong chúng ta những ngày trẻ tuổi,
luôn hăng say để chứng minh sự tồn tại của mình.
Khi còn là một đứa con nít, vũ
khí lớn nhất của chúng ta là la to, khóc lớn để biết rằng ta cần ai đó cho ta
cái gì để, hay sự âu yếm, cây kem, hay hộp bánh, hay là hộp sữa…
Rồi cũng cùng với thời gian đi
qua, ta vào trung học, cái tuổi của nhất quỷ nhì ma, thì đứng thứ ba lại là học
trò, tinh nghịch đủ kiểu, với những bất đồng của cái chuẩn bị lớn và cái muốn
là người lớn, chắc ai đó trong chúng ta cũng đã từng bỏ nhà đi, với một lý do: “con
đã lớn có thể tự lo cho mình được”.
Nhưng rồi đến một ngày lớn thật
sự, chúng ta phải tự trách nhiệm với bản thân, phải chiến đấu để sinh tồn trong
cuộc sống này, cơm chúng ta ăn, áo chúng ta mặc đều phải trả bằng mồ hôi mà sức
lực. Tưởng rằng khi mình lớn sẽ thật sự được là người lớn, có thể sống tiêu xài
không cần nghĩ ngợi. nhưng cuộc sống thực tế không phải là các phim thần tượng
mà chúng ta xem, không phải là quyển mực tím mà ta đã từng đọc, cuộc sống phải
chiến đấu với rất nhiều thứ, bản thân chúng ta phải đối mặt với rất nhiều nguy
cơ và rủi ro của cuộc sống này. Con đường lập nghiệp của người trưởng thành
không phải là một đường thẳng theo những gì học được ở trên ghế nhà trường có
thể đi từ điểm này đến điểm kia với một thời gian nhất định.
Con đường đó quả rất dài, chúng
ta phải đi qua nhiều giai đoạn của cuộc sống, ta không còn được như trẻ con, mỗi
lần té ngã chỉ cần khóc thật to thì ngay lập tức có người yêu thương ta đến để
vỗ dành ta, còn cho ta ăn đồ ngon, có cả đồ chơi mà ta thích. Ở tuổi trưởng
thành ta không còn có thể khóc la được nữa, khi té ngã chỉ có thể tự mình đứng
lên, vì trách nhiệm của mình ở tuổi trưởng thành còn phải bảo vệ cho những người
xung quanh, những người thân thương đã từng cho ta bất kể thứ gì mà ta muốn,
không vụ lợi không tính toán, chỉ cần ta vui họ sẽ sẵn lòng cho. Ta chỉ có
thể hiểu được tâm tình của mẹ cha khi ta bắt đầu đối mặt với thách
thức cuộc đời. Cuộc sống mà chúng ta nghĩ nó là của riêng chúng ta
đã không còn riêng của chúng ta nữa.
Có những không gian mà ở đó
con người gần như không còn biết mình phải đối mặt với cuộc sống này
thế nào, nó thật sự bất lực, có khi chúng ta rõ mình đã rất cố gắng,
cố gắng rất nhiều so với cái ngày hôm qua. Nhưng khi chúng ta ở vào
tuổi trưởng thành thì nó vẫn chưa là gì tất cả, chiến đấu với cuộc
đời, chiến đấu với những năm tháng vất vả đó chính là bài tập mà
trường đời cho ta. Nó không phải chỉ là một bài kiểm tra ở trường học,
nếu hôm nay không thuộc bài thầy cô giáo sẽ cho ta điểm thấp, hoặc đôi
khi bắt ta chép phạt, thế rồi lần kế tiếp thầy cô lại trả bài lại để
chúng ta sửa sai. Còn ở trường đời không còn ai có thể đứng ra cho chúng
ta một lần kế tiếp để sửa sai, mà chính chúng ta phải nhận ra chính
lỗi của mình rồi phải tự tìm cách giải quyết.
Có thể trong chúng ta đi tìm
đường lập thân lập nghiệp có những người hứa năm ba năm rồi sẽ về,
để có được thời ở cạnh người ta yêu thương, nhưng cuộc sống có những
con đường càng đi càng xa, xa đến nỗi mà ta không thể biết phía trước
mình đang đi đến đâu, không có một vạch đích rõ ràng, rõ là ta đã
nhìn thấy nhà nhưng sao đi mãi mà không đến được nhà.
Trong những lúc lênh đênh trên
dòng chảy của cuộc đời chúng ta sẽ rất đơn độc, cô đơn một cách lạ
thường, có lúc ta muốn tìm một ai đó để bầu bạn nhưng rồi ta phát hiện
nếu chúng ta yếu mềm khóc lóc như một đứa trẻ chẳng còn có tác dụng.
Dù rằng con đường đi phía trước có phải gặp thêm bao chông gai, bao
phiền muộn, gặp thêm bao nghịch cảnh của cuộc đời. Một khi chúng ta tìm
được lý do để tồn tại, một kim chỉ đường để phấn đấu, chúng ta sẽ
có thêm động lực để chiến đấu với cuộc đời này. Dù đường về nhà
còn xa, ta vẫn muốn về nhà thì ta sẽ vẫn có thể về nhà.
- Nhận đường liên kết
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét